Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Làm Quan Là Chuyện Của Gia Đình Chúng tôi…

“Cả nhà ta cùng nhau… lên quan” và nỗi lo “quốc tế”
Tác Giả: Bùi Hoàng Tám – Dân Trí – 18 Sep 2015
Nếu như với cách tuyển chọn “cả nhà ta cùng nhau lên quan” thì chẳng còn chỗ cho người dân và càng không có chỗ cho những những du học sinh, dù người đó có tài năng đến mấy. Nỗi lo “hậu duệ” có lẽ không còn là nỗi lo “quốc nội” mà đã mang tầm “quốc tế”! Cả họ tham gia bộ máy lãnh đạo huyện
Việc du học sinh “ra đi đầu không… ngoảnh lại” giờ đây không còn là chuyện hiếm. Nếu những năm trước đây, du học sinh Việt Nam được cử ra nước ngoài học tập, niềm khát khao lớn nhất và duy nhất là trở về phục vụ Tổ quốc, cống hiến cho quê hương thì giờ đây, khi có cơ hội là hiếm người quay trở lại chốn quê nhà.
Việc 12/13 thí sinh đoạt vòng nguyệt quế trong chương trình Đường lên đỉnh Olympia, chỉ có duy nhất một em trở về quê hương có thể coi như một điển hình. Tất nhiên, những người ở lại nước ngoài có 1001 lý do “chính đáng” để biện minh như môi trường làm việc, cơ sở vật chất, chính sách đãi ngộ, kinh phí để tài trợ cho các công trình khoa học… và cả môi trường văn hóa.
Khi ra nước ngoài, họ được tiếp thu tinh thần dân chủ trong khoa học, được phản biện thẳng thắn mà không bị chi phối bởi tư tưởng già làng, trưởng bản, sự cả nể và thứ bậc khoa bảng. Họ không (hoặc ít) vấp phải tư tưởng đố kị hẹp hòi, ganh tị, thậm chí vùi dập, trù úm…
Họ không vấp phải một hệ thống hành chính mà như dân gian gọi “hành là chính” và đặc biệt, họ không phải “gánh chịu” thứ “văn hóa quan hệ” mà ở đó, “trí tuệ” đứng cuối cùng trong bảng xếp hạng gồm 4 thang bậc: “Thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ, thứ ba tiền tệ, thứ tư trí tuệ”.
Một câu chuyện vừa được báo Người Lao động nêu lên trong bài “Cả họ tham gia bộ máy lãnh đạo huyện” khiến không khỏi không suy nghĩ. Đó là ngay tại Thủ đô Hà Nội, trong một huyện có 13 phòng, ban thì hơn 10 người là anh em, họ hàng với lãnh đạo huyện.
Cụ thể, nhiều cán bộ công tác tại các vị trí quan trọng của UBND huyện có liên quan trực tiếp tới Bí thư Huyện ủy như Trưởng Phòng Tài chính – Kế hoạch, Phó chánh Văn phòng Huyện ủy, phó ban quản lý dự án, Phó Phòng Kinh tế, Trưởng Phòng Dân tộc học, Phó Ban Dân số và Kế hoạch hóa gia đình, kế toán Phòng Quản lý đô thị… Một vị Phó Chủ tịch huyện khác có 2 con trai cũng làm ở Phòng Tài chính – Kế hoạch và Phòng Nội vụ của huyện.
Giải thích điều này, ông Trưởng Ban Tổ chức Huyện ủy (chú của vị Bí thư) cho biết, việc bổ nhiệm cán bộ trước tiên phải nằm trong quy hoạch, có phẩm chất tốt, có năng lực. Các vị trí công tác đều cần thiết và trải qua quá trình tuyển chọn, cân nhắc theo đúng quy trình…
Tất nhiên là “cần thiết”. Tất nhiên họ đều là những người có “phẩm chất tốt, có năng lực”. Cũng tất nhiên và rất tất nhiên là… “đúng qui trình”.
Thế nhưng chả lẽ một huyện có tới 177.000 dân nhưng chỉ con cháu lãnh đạo huyện mới có các “điều kiện” và “phẩm chất” này?
Và chả lẽ chốn công đường, gặp nhau là anh em, chú cháu, ông con, cô dì…?
Nếu như với cách tuyển chọn “cả nhà ta cùng nhau lên quan” thì chẳng còn chỗ cho người dân và càng không có chỗ cho những những du học sinh, dù người đó có tài năng đến mấy.
Nỗi lo “hậu duệ” có lẽ không còn là nỗi lo “quốc nội” mà đã mang tầm “quốc tế”!
BHT

Dân Sài Gòn lội nước “gánh nợ” 24.000 tỷ đồng cho các dự án thoát ngập

Suốt 10 năm qua, TP.HCM đã đầu tư hơn 24.000 tỷ đồng cho các dự án chống ngập của thành phố. Nhưng cho đến nay, bình quân mỗi năm ngư…

Sống Mới – Theo VNTB – 18 Sep 2015

Suốt 10 năm qua, TP.HCM đã đầu tư hơn 24.000 tỷ đồng cho các dự án chống ngập của thành phố. Nhưng cho đến nay, bình quân mỗi năm người dân và thành phố vẫn đang vừa lội nước, vừa phải “gánh nợ” khoảng 4.250 tỷ đồng để chi trả nợ gốc và lãi vay cho các dự án trên.
Theo báo cáo của UBND TP.HCM, chỉ trong 10 năm qua (từ năm 2005 đến nay), thành phố đã chi 24.300 tỷ đồng để thực hiện các dự án chống ngập như nạo vét, cải tạo kênh rạch, xây dựng hệ thống thoát nước. Trong đó vốn ngân sách khoảng 9.000 tỷ đồng, vốn ODA khoảng 15.000 tỷ đồng.
Thế nhưng, cho đến nay cứ khi nào gặp mưa là thành phố lại “ngập chân” trong nước, nhiều tuyến đường bị nước “tấn công” cao tới nửa mét, gây ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống người dân. Theo trung tâm điều hành Chương trình chống ngập cho biết, TP.HCM hiện còn 68 điểm ngập úng do mưa. Các điểm ngập úng giống như chiếc “túi bục”, cứ bịt chỗ nọ lại “tức nước” bung ra chỗ khác.
Trong khi đó, chính UBND TP cũng đánh giá là các dự án chống ngập trên cũng chỉ mới thực hiện được khoảng 1,2% khối lượng công việc theo quy hoạch nên hiệu quả chưa như mong muốn. Như vậy, tính đến hết năm 2014, tổng dư nợ vay của TP. HCM đã hơn 25.100 tỷ đồng. Dự kiến trong 5 năm tới, bình quân mỗi năm thành phố phải có khoảng 4.250 tỷ đồng để chi trả nợ gốc và lãi vay các dự án trên địa bàn.
Để thực hiện các dự án chống ngập cho khu vực rộng 550 km2 (gồm lưu vực trung tâm TP, phía Bắc, phía Tây, một phần Đông Bắc và Đông Nam), trong giai đoạn 2016-2020, dự tính TP.HCM cần huy động khoảng 66.820 tỉ đồng. Để có vốn thực hiện các dự án này, TP.HCM đưa ra phương án sẽ đầu tư 7.500 tỷ đồng từ ngân sách; vốn xã hội hóa là 15.885 tỷ đồng. Số còn lại, TP.HCM kiến nghị Thủ tướng hỗ trợ bằng nguồn vốn ODA và vay từ NHNN.
Tuy UBND TP cũng đã nêu ra những lý do về thời tiết, biến đổi khí hậu, rồi dân số tăng quá nhanh lên 10 triệu người, trong khi cơ sở hạ tầng chỉ đáp ứng cho khoảng… 2 triệu người, thì với số tiền đã bỏ ra cùng thời gian suốt 10 năm qua, mọi vấn đề ngập úng vẫn đang “dậm chân” dưới nước. Vậy hàng chục nghìn tỷ đã đi đâu, chẳng nhẽ chỉ “xuôi theo dòng” nước ngập rồi nhận trách nhiệm quản lý yếu kém là xong?
THEO SỐNG MỚI

Mưa Trên Màu Cờ Đỏ…

Mưa ngập lòng dân
Tác Giả: Cao Huy Huân – VOA Blog – 18 Sep 2015

Mấy hôm nay trời mưa suốt đêm ngày, không ít người muốn phát điên vì mưa to kèm theo hàng tá thứ hệ luỵ. Chiều ngày 15-9, cơn mưa suốt 3 tiếng đồng hồ đã “nhấn chìm” thành phố được mệnh danh là trung tâm kinh tế lớn nhất Việt Nam. Mưa lớn quá, lòng dân lại bộn bề.
Ngập chìm tất cả
Bạn bè sống lâu năm ở Sài Gòn viết ngập tràn trên mạng xã hội Facebook, đại khái phàn nàn “sống biết bao nhiêu năm ở Sài Thành, chẳng khi nào nước mưa ngập đến kinh hoàng như thế”. Báo chí đua nhau dùng những tính từ, trạng từ mô tả một cách sống động nhất về Sài Gòn sau một cơn mưa kéo dài vốn rất bình thường trong suốt nhiều năm qua. Ngay cả những tờ báo chính thống nhất ở Việt Nam cũng mạnh dạng giật tít “ngập như sông”, “ngập chưa từng thấy”, dân “bơi” về nhà, …để nói về đất Sài Thành sau một cơn mưa.

Lướt qua các tờ báo với những hình ảnh không thể ngờ, người ta cứ tưởng Sài Gòn là đồng bằng sông Cửu Long mùa nước lớn. Nước từ đâu đổ về, kéo theo rác rưởi, nước cống đen ngòm, hôi hám, nhấn chìm biết bao mệnh đời ngược xuôi vì cơm áo gạo tiền. Công nhân tan ca vội chạy về ăn cơm kịp giờ tăng ca tối, nước ngập, đành ngồi lại tìm đỡ gói mì tôm. Công nhân viên chức giờ tan sở vội chạy về đón con, rồi để con trên xe mà gồng, mà gánh, mà đẩy qua những đoạn đường chẳng còn biết gập ghềnh, nhấp nhô hay bằng phẳng.
Mấy bác xe ôm, thậm chí taxi cũng bó tay trước dòng nước cao cả mét, tặc lưỡi chịu đói hôm nay vì chẳng ma nào dại dột chạy ra đường mà gọi xe ôm hay réo taxi. Mà nhiều khi khách có nhu cầu, chẳng ai dám liều mà lái, không khéo đẩy xe cho khách, lại phải tốn tiền sửa xe. Ngay cả những cô chú làm công tác dọn đường cũng lắc đầu ngao ngán vì rác khắp nơi trôi nổi bồng bềnh, chẳng biết đêm nay mấy giờ nước rút, và rồi sẽ phải mất bao lâu để quét dọn những con đường đầy rác và chất thải đến mức chỉ nhìn đã phát nổi da gà.
Hai bên các tuyến đường “ngập cao điểm”, đã thôi không màn tát nước ra khỏi nhà, vì nước cao quá đầu gối, có tát cũng không thể nào hết được. Dân ngao ngán, buồn bực, mệt nhọc và buông xuôi, để mặc cho buổi cơm chiều đã nguội lạnh theo lòng người nổi trôi trên từng con nước. Nhà đã chật hẹp, nước lại ngập tràn lan, đêm nay sẽ là một đêm dài vô tận.
Nói vậy không có nghĩa là ai cũng khổ. Những toà biệt thự ngoại ô, những căn hộ chung cư đắt tiền, những ngôi nhà nằm trên các tuyến đường cao và đẹp nhất Sài Gòn, vốn là nơi cư ngụ của những người giàu, có cả quan chức, vẫn hiên ngang giữa mưa gió bão bùng. Lướt qua vài tờ báo mạng, nghe vài cú điện thoại, có tiếng tắc lưỡi chẳng biết vì cảm thông hay đang lo lắng lòng dân phẫn nộ vì một Sài Gòn đáng sống. Mà dù có thế nào đi chăng nữa thì có mấy quan chức phải lội bùn lội đất, dắt xe giữa những con phố nước ngập quá hông người như vô số người dân. Nước chảy siết, đục ngầu, lạnh lẽo còn mồ hôi thì nóng đến khó chịu, thỉnh thoảng khoé mắt cay cay vì trễ giờ đón con, vì bất lực trước chiếc xe đã “chết”, vì đuối sức mà không thể gục ngã, và vì vô số nỗi lo vẫn đang bộn bề, bồng bềnh theo từng con nước.
Trách nhiệm hay không trách nhiệm?
Giữa lúc Sài Gòn chìm trong biển nước, báo chí rầm rộ đưa tin, thì dư luận vẫn đang tranh cãi trách nhiệm thuộc về ai. Có người khẳng định “lỗi tại trời”. Họ cho rằng những cơn mưa liên tiếp đã đong đầy lòng Sài Gòn, nên chuyện ngập khắp nơi vẫn rất đỗi bình thường. Họ cho rằng nước ngập cũng như thể “trời kêu ai nấy dạ”, chẳng can hệ đến nhà quản lý.
Khi dự báo thời tiết vẫn chưa có những khẳng định về “sự bất thường” của những cơn mưa, thì việc mưa dài, mưa dai vẫn là chuyện “như cơm bữa” mỗi năm tại Sài Gòn. Thế nên, nếu đổ lỗi cho trời thì cũng chưa “công bằng” với “thần sấm, thần mưa”. Phản bác ý kiến “thiên tai”, có người cho rằng tại các thành phố lớn khác trên thế giới, mưa cũng không ít, tại sao không ngập? Không lẽ ông trời chỉ “làm khó” Việt Nam thôi? Vì lẽ đó, trách nhiệm phải quy kết về con người, mà chính danh là các nhà quản lý.
Nhiều người đưa ra nghi vấn các công trình đang được thi công gần đây, như hàng loạt các dự án khu chung cư, căn hộ cao cấp, các công trình quy hoạch hạ tầng tại thành phố đang bít dần các đường thoát nước của cả Sài Gòn. Chuyện này không khó để đặt làm giả thuyết, và chừng nào chưa có các báo cáo tác động môi trường của các cơ sở hạ tầng, công trình xây dựng quy hoạch,… một cách thuyết phục thì nghi vấn này vẫn cho phép người dân đặt dấu chấm hỏi lên trách nhiệm của chính quyền và các ngành chức năng liên quan.
Trong khi đó, nhiều người đã bắt đầu nhắc lại vô số các dự án chống ngập, thoát nước,…với chi phí lên đến tiền tỷ trong suốt những năm qua. Hiệu quả từ các dự án nghìn tỷ chống ngập ở đâu khi Sài Gòn ngày một chìm trong biển nước? Nếu càng đổ tiền, Sài Gòn càng ngập thế này thì trách nhiệm thuộc về nhà thi công dự án, người lập kế hoạch dự án, hay người giám sát và thẩm định các dự án chống ngập? Dù là ai, thì đó chắc chắn phải có liên hệ đến trách nhiệm của những người làm công tác quản lý đô thị hạ tầng.
Vẫn có nhiều người đơn giản hơn, ngắn gọn hơn khi bàn về “trách nhiệm vụ ngập thuộc về ai?” Họ nói rằng việc khiến dân lao đao vì ngập nước, không thể ai khác chịu trách nhiệm, chính là người làm quản lý, dù đó là thiên tai ngoài ý muốn. Hãy nhìn sang các quốc gia phát triển. Bộ trưởng bộ nông nghiệp từ chức vì trời nắng, dân mất mùa hàng loạt mà Bộ không giải quyết hay khắc phục được gì. Hay như chuyện thủ tướng từ chức vì một người làm trong gia đình vi phạm luật (dù không nặng). Hàng tá chuyện từ chức cho thấy trách nhiệm không chỉ dừng ở chuyện quan chức gây tổn thương cho người dân, mà còn ở chuyện không thể mang lại những điều tốt đẹp thật sự cho đời sống người dân. Chuyện ngập nước cũng vậy, dù có “thiên tai”, nhưng làm quan mà không dự trù, không giải quyết được, để nạn ngập nước, kẹt xe kéo dài nhiều năm và ngày càng trầm trọng, thì làm quan để làm gì?
Cao Huy Huân